Đất Hồng Lam gió Lào hun đúc,
Chắt chiu đời trong khúc ru hời.
Một miền quê gió sương dạn dày,
Mà tình nghĩa nặng đầy năm tháng.
Từ mái tranh, bàn tay lam lũ,
Nở những bông hoa trí tuệ, tài năng.
Nơi Nguyễn Du viết Truyện Kiều sâu lắng,
Nơi Công Trứ ngẩng đầu giữa phong ba.
Hà Tĩnh ơi – đất học, đất hiền,
Bao lớp người vươn mình ra biển lớn.
Mang nghĩa tình theo từng nhịp thở,
Dẫu đi xa vẫn nhớ dáng quê nhà.
Thương câu ví, giọng ru quê mẹ,
Thương dòng La, nhớ bến nước ngày thơ.
Chất Hà Tĩnh – mặn mòi như muối,
Nhưng đậm đà, chung thủy đến bất ngờ.
Có đi khắp bốn phương trời rộng,
Mới thấm sâu hai chữ “quê mình”.
Hà Tĩnh đó – chẳng phô, chẳng sắc,
Mà nghĩa tình, mà sáng mãi niềm tin.
Nơi sản sinh tài năng đất nước,
Nơi vun trồng nhân cách, thủy chung.
Hãy ngẩng đầu khi ai hỏi gốc,
Rằng: “Tôi – người Hà Tĩnh anh hùng!”
Tác giả bài thơ là Bùi Đức Thọ - CT Hội Liên Minh G4+, CT HDN Bắc Giang phía Nam. Sáng tác tặng anh Nguyễn Phi Dần - CT HDN Hà Tĩnh phía Nam cùng những người con Hà Tĩnh xa gần.